Phân loại Đại biện

Đại biện thường nhiệm (chữ Pháp : chargés d'affaires en pied, viết tắt : charge-D "e.p.") là đại biểu ngoại giao thường trú do Bộ trưởng Ngoại giao của một nước sai phái đi nước khác. Thứ bậc ở bậc dưới so với đại sứcông sứ ; đặc quyền và miễn trừ ngoại giao giống nhau với quan viên cấp đại sứ và công sứ.

Đại biện lâm thời (chữ Pháp : chargés d'affaires ad interim, viết tắt : charge-D "a.i.") là nhân viên ngoại giao tạm thời làm việc và lo liệu thay thế sứ tiết ngoại giao chủ trì việc sứ quán, vào lúc sứ tiết ngoại giao (đại sứ, công sứ và đại biện thường nhiệm) thôi chức về nghỉ ngơi hoặc rời khỏi chức vị (cách chức) hoặc vì duyên cớ không thể trông coi công việc. Đại biện lâm thời không phải là một cấp bậc của đại biểu ngoại giao.[3] Đại biện lâm thời thông thường do người có cấp bậc cao nhất trong số nhân viên ngoại giao của cơ quan đại biểu ngoại giao giữ trách nhiệm quản lí công việc mang tính sự vụ của chính phủ đảm nhiệm, sự uỷ nhiệm của nó, thông thường cần bản thân đại biểu ngoại giao báo cho Bộ trưởng Ngoại giao của nước trú ở biết sự việc bằng văn thư ngoại giao (chiếu hội) chính thức hoặc do cơ quan đại biểu ngoại giao chỗ đó báo cho Bộ trưởng Ngoại giao của nước trú ở biết sự việc, và theo phương thức đồng dạng mọi người đều biết cơ quan đại biểu ngoại giao của các nước khác cư trú nước đó.

Nếu lúc gặp phải bản thân đại biện lâm thời vì duyên cớ không thể chủ trì việc sứ quán, nhưng mà cần ra lệnh giao phó chức vụ mới lại một vị đại biểu ngoại giao khác làm đại biện lâm thời, đối với việc ra lệnh giao phó chức vụ của đại biện mới, giả như bản thân sứ tiết ngoại giao không thể đưa ra lời nói hoặc bản văn thông báo sự việc, có quốc gia thì yêu cầu Bộ trưởng Ngoại giao của nước sai khiến đưa ra lời nói hoặc bản văn thông báo sự việc, rồi mới có thể có hiệu lực.

Nếu sau khi sứ tiết ngoại giao rời khỏi chức vị, lúc cơ quan đại biểu ngoại giao đang trú ở trong nước không có quan viên ngoại giao, căn cứ vào "Công ước Quan hệ ngoại giao Viên" quy định, nước sai khiến sau khi thu được sự đồng ý của nước trú ở, có thể sai phái đi một nhân viên nào đó chủ trì công việc hành chính thường ngày, nhưng mà loại người chủ trì việc sứ quán mà không phải là nhân viên ngoại giao, không thể gọi là đại biện lâm thời.[1]

Sau khi hai nước kiến lập quan hệ ngoại giao, trước lúc sứ tiết ngoại giao đầu tiên tới làm chức phận của mình, nhân viên ngoại giao tối cao mà được phái đi nước trú ở để trông coi và sắp đặt thủ tục cất sứ quán cũng gọi là đại biện lâm thời. Bởi vì nước sai khiến vẫn không có đại biểu ngoại giao cư trú ở nước đó, cho nên được Bộ trưởng Ngoại giao của nước sai khiến đưa ra đơn giới thiệu đại biện lâm thời hướng về Bộ trưởng Ngoại giao của nước tiếp nhận, và lại do sứ quán dùng chiếu hội phổ thông khiến cho mọi người đều biết sứ quán của các nước khác. Có cách làm của quốc gia không có đưa ra đơn giới thiệu, thì do Bộ trưởng Ngoại giao dùng hình thức điện báo báo cho đối phương biết sự việc.

Nhân viên ngoại giao được ra lệnh giao phó chức vụ làm đại biện lâm thời tất cả đều không cần phải thu được sự đồng ý của nước trú ở trước khi xảy ra sự việc.